Cuộc sống

“Mẹ hạnh phúc vì con là một đứa trẻ bình thường”

Buổi học cuối năm, con trở về với gương mặt buồn bã: “Mẹ, con xin lỗi, dù con rất cố gắng nhưng học kì này con vẫn không đạt học sinh giỏi”. Mẹ không thất vọng, mẹ biết trước điều đó, và mẹ đã cố tình đi làm về thật sớm, để có thể đợi con ở nhà, đón con và mỉm cười thật nhẹ nhàng: “Không sao đâu con gái, chỉ cần con luôn cố gắng là mẹ thấy vui rồi”.

Những ngày này, trên mạng xã hội, có lẽ thứ các bậc phụ huynh đăng nhiều nhất chính là giấy khen. Những tờ giấy màu đỏ có in tên con mình luôn là niềm tự hào của những người có con đang ở độ tuổi đến lớp. Làm cha mẹ, ai cũng mong con mình ngoan ngoãn, giỏi giang. Con cái là động lực, là niềm tự hào, là bao nhiêu ước mơ, kì vọng và tương lai mà mẹ cha gửi gắm.

Chính bố con cũng luôn thủ thỉ với con rằng “Bố sẽ rất hạnh phúc khi con học giỏi”. Nhưng mẹ thì không, ước mơ của mẹ nhỏ bé hơn, giản dị hơn song mẹ thấy vô cùng quan trọng, ấy là ngày qua ngày nhìn con lớn lên thật khỏe mạnh.

Từ nhỏ, con đã không được thông minh. Con không thích những con số, không thích sách vở. Con chỉ thích vẽ, thích hoa, và những loài động vật bé nhỏ. Con có thể lang thang hái hoa nửa ngày, có thể thức suốt buổi trưa để vẽ vời và trò chuyện với chú mèo không biết chán.

Con luôn nói với mẹ: “Lớn lên con làm họa sĩ có được không? Con chẳng giỏi gì, chỉ thích vẽ”. Tất nhiên rồi, chỉ cần con hạnh phúc, chỉ cần con có thể tìm một nghề nào đó phù hợp để nuôi sống bản thân, bất kể là làm gì cũng được.

Từ khi con còn nhỏ, mỗi ngày đưa con đến trường, nghe con ngồi sau lưng hát véo von rồi háo hức kể chuyện trường chuyện lớp mẹ đã thấy trào dâng hạnh phúc.

Mẹ nghĩ đến những đứa trẻ ở tuổi con không được đến trường vì sinh ra đã mang trọng bệnh. Mẹ nhớ đến cậu bé nhà bên bị câm điếc bẩm sinh, mẹ cậu ấy từ ngày sinh con chưa bao giờ được nghe con mình được gọi một tiếng “Mẹ”. Mẹ nhớ mãi cảnh các cô cậu bé trường khuyết tật đứng chào cờ hát Quốc ca bằng tay. Và mẹ muốn nói với con rằng mẹ rất may mắn vì con là một đứa trẻ bình thường.

Để bố mẹ vui, con đã phải cố gắng thật nhiều, nhưng khả năng của con chỉ đến đó. Đã có lần mẹ đọc được dòng chữ con viết cuối trang vở “Mình là đồ bất tài, vô dụng”. Và mẹ đã khóc, vì nhận ra có những thời điểm con bất lực nhưng mẹ lại không biết để cùng con san sẻ những cảm xúc tiêu cực trong con.

Mẹ đã từng nghe rất nhiều trường hợp cha mẹ ép con cái học hành quá nhiều, đặt lên vai con quá nhiều áp lực vì kì vọng. Và cuối cùng, thứ họ nhận được không phải là một đứa con thiên tài mà là những đứa trẻ trầm cảm, những cái chết thương tâm. Bởi những đứa trẻ ấy không đủ sức để thực hiện mơ ước của bố mẹ mình. Và chúng tìm cách chạy trốn bằng cách đau thương như thế. Nhiều người cứ bắt con mình phải thực hiện những ước mơ mà bản thân mình chưa hoặc không làm được, không hay rằng đó là gánh nặng quá sức đối với con trẻ.

Con gái, mẹ không mong con sẽ là thiên tài, là một người xuất chúng. Chỉ cần con có đam mê, có nhiệt huyết và cố gắng trong mỗi việc con làm, con thích, thì dù đó là gì, mẹ cũng sẽ ủng hộ con. Con có thể vào Đại học, cũng có thể không. Con có thể làm một người nổi bật, cũng có thể chỉ là một người bình thường như rất rất nhiều người bình thường khác.

Không phải cứ giỏi thì sẽ sung sướng hạnh phúc đâu, cũng không phải nổi tiếng thì không biết buồn biết khổ. Một ngôi sao trong giới giải trí đã từng nói rằng: Thời điểm anh ta ở đỉnh cao chính là thời điểm anh ta cảm thấy cô đơn nhất. Sau ánh hào quang của sân khấu, sau những cuồng nhiệt của đám đông khán giả hò reo, khi trở về vẫn là mình đối diện với mình đầy cô đơn mệt mỏi. Vì cao quá không ai đến gần được, vì cao quá nên không thể cúi xuống với mọi người.

Trong cuộc đời này ai cũng có những lo toan và hạnh phúc của riêng mình. Đại bàng có niềm vui của đại bàng, chim sẻ có niềm vui của chim sẻ. Biển có niềm vui của biển, sông có niềm vui của sông. Thật khó có thể nói rằng ai hạnh phúc hơn ai vì chỉ bản thân mỗi người mới có thể tự mình cảm nhận.

Vui lên nhé, con gái. Mùa hè đến rồi, hãy cất sách vở và nghỉ ngơi thôi. Hôm nay là 1/6, ngày của các con. Mẹ con mình sẽ đi đây đó, hòa mình vào niềm vui tự do của đất trời, cây cỏ. Có những bài học trường học không dạy nhưng cuộc đời sẽ dạy con. Chỉ cần sống mạnh mẽ, nhiệt thành, chỉ cần không bao giờ tuyệt vọng hay gục ngã trước khó khăn, mẹ tin cuộc đời này đủ bao la cho con gái mẹ vẫy vùng.

Tác giả: Lê Giang

Nguồn tin: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP