Nhân ái

Mẹ mù loà dò dẫm đút từng muỗng cơm cho con bại não

Con gái bà Tâm dù đã 30 tuổi nhưng ý thức chỉ như một đứa trẻ, bám lấy mẹ nhìn xung quanh với ánh mắt vô hồn. Mỗi bữa ăn là cuộc vật lộn thực sự.

Căn nhà nhỏ chừng 20m2 tuềnh toàng, nghèo khổ ở thôn Diêm Điền, xã Tịnh Hòa, thành phố Quảng Ngãi là nơi trú ngụ của mẹ con bà Phạm Thị Tâm. Ở tuổi 57, người mẹ bị mù bẩm sinh vẫn phải mò mẫm chăm con. Ai trông thấy cũng phải mủi lòng.

Có người lạ đến, bà cười cười khua tay mời vào nhà: "Có mỗi 2 mẹ con tật nguyền chăm nhau, ít khi có khách đến thăm. Chú ngồi tạm...".

Năm 1990, bà hạ sinh con gái đầu lòng với mong ước lớn lên, con sẽ mang lại niềm hạnh phúc cho mình. Cái tên Phạm Thị Tài Tình được bà đặt cho con trong niềm hân hoan vui sướng.

Hạnh phúc ngắn ngủi khi chị Tình bị phát hiện bệnh bại não. Nghĩ cảnh mẹ mù lòa nuôi con bệnh tật, bà bất lực đến bế tắc. Nhưng nghĩ tới đứa con thơ, bà quyết không gục ngã.

Để có gạo nuôi con, mỗi mùa lúa chín, người mẹ mù loà lại gửi con rồi nhờ người dẫn đi ‘mót lúa’ còn sót lại ngoài đồng để có cái ăn.

Người mẹ mù lòa mò mẫm bón từng muỗng cơm cho con

Cảnh khổ của hai mẹ con khiến người xung quanh nghẹn lòng

Anh Đỗ Tấn Hữu, trưởng thôn Diêm Điền cho biết, những năm khó khăn, bà Tâm nhờ một người trong thôn dẫn đi mót lúa trên đồng. Hai mẹ con cứ thế sống qua ngày. Bà con trong thôn ai cũng giúp đỡ, cùng với khoản tiền trợ cấp xã hội hàng tháng, hai mẹ con tạm rau cháo nuôi nhau.

Con gái bà Tâm dù đã 30 tuổi nhưng ý thức chỉ như một đứa trẻ, bám lấy mẹ nhìn xung quanh với ánh mắt vô hồn.

"Với tôi bây giờ cái gì cũng khó, nhưng khó nhất là lúc con đau, phải cho uống thuốc...vì không nhìn được để chăm lo cho con", bà Tâm nghẹn ngào.

Đến bữa, bà bê bát cơm trắng và bát canh rau, mò mẫm đút cho con. Thấy không có thức ăn mặn, thắc mắc thì bà cười nói: "Có cơm ăn là không bị đói rồi. Chứ từ tết đến giờ 2 mẹ con chưa ăn miếng thịt heo nào, vì giá lên cao, không có tiền mua".

Giờ ăn của chị Tình là một cuộc đánh vật thật sự. Bà Tâm lần mò bón từng muỗng cơm trắng chan thêm chút nước canh đút cho con. Động tác của người mẹ mù tuy thuần thục nhưng vẫn không đủ chính xác như người bình thường, khiến cơm rơi vãi khắp nơi...

Bận rộn là vậy nhưng bà Tâm vẫn tham gia Hội người mù xã Tịnh Hòa (TP Quảng Ngãi) để chia sẻ khó khăn với những người cùng cảnh ngộ. Năm 2003, bà được Hội người mù tỉnh cất cho ngôi nhà tình nghĩa trị giá 7 triệu đồng. Thêm khoản trợ cấp hơn 500.000 đồng/người từ chính quyền xã Tịnh Hòa, hai mẹ con nương tựa nuôi nhau.

Các anh, chị em của bà Tâm đều đã lập gia đình, người đi làm ăn xa, người ở tại địa phương, lâu lâu đến thăm, biếu cái này, cái kia đỡ đần nhau qua thiếu thốn. Tuy nhiên cuộc sống của hai mẹ con bà Tâm vẫn còn rất nhiều cơ cực. Ngôi nhà tình nghĩa được lợp bằng mái tôn xi măng cũ kỹ, mùa mưa dột ướt, mùa nắng nóng bức. Mong ước lớn nhất của bà lúc này là có mái nhà kiên cố cho con đỡ khổ, có chút tiền dành dụm để không phải lo chạy ăn từng bữa.

Mọi sự giúp đỡ xin gửi trực tiếp: Bà Phạm Thị Tâm ở thôn Diêm Điền, xã Tịnh Hòa, TP Quảng Ngãi, tỉnh Quảng Ngãi. Số điện thoại: 0369561365

Tác giả: Thanh Vạn

Nguồn tin: Báo Vietnamnet

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP