Cuộc sống

“Nếu mày lấy vợ nghèo…”

Tôi là con trai duy nhất của ba tôi, kết quả từ một cuộc hôn nhân mà ông cho rằng là sai lầm lớn nhất đời không có cơ hội sửa chữa. Cha tôi thù ghét mẹ tôi, ghét cay ghét đắng. Hồi nhỏ tôi không biết vì sao mỗi lần hỏi đến mẹ đều bị ba mắng chửi. Lớn rồi, nghe mọi người trong nhà nói lại tôi mới hay.

Cha tôi xuất thân con nhà giàu, còn mẹ tôi lại sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Hồi được người ta mai mối, vì thấy mẹ trẻ trung xinh đẹp nên ba rất hài lòng. Mẹ lấy được ba, thiên hạ đồn rằng là “chuột sa chĩnh gạo”.

Ba tôi yêu mẹ nhiều, cưng chiều bà hết mực, tuy nhiên lại không biết rằng bà có một người đàn ông khác trong lòng. Lấy chồng giàu, mẹ tôi thường xuyên xén bớt tiền bạc trong nhà đem về cho ngoại. Ba biết nhưng cũng không lấy làm điều khó chịu. Một ngày, ba tôi phát hiện mất một số tiền tiết kiệm lớn, tra hỏi mẹ, mẹ chối. Nhưng trong nhà chỉ có ba mẹ và một đứa con gần ba tuổi, tiền không thể có cánh tự bay đi mất. Sau rồi mới biết mẹ trộm tiền để giúp người xưa chữa bệnh.

Mẹ nói mẹ không yêu ba, chỉ vì ba giàu nên ông bà ngoại ép lấy, bắt mẹ phải xa rời người đàn ông mẹ yêu. Mẹ lấy ba, chỉ là cái xác cạnh bên, còn trái tim mẹ đã trao cho người đàn ông khác. Ba như phát điên, đuổi mẹ ra khỏi nhà. Ngày đó tôi chưa đầy ba tuổi.

Sau này mẹ tôi có mấy lần về tìm gặp, lần nào cũng thập thò ở cổng không dám vào nhà. Tôi có thấy nhưng không dám chạy ra bởi vì ba tôi cấm. Mẹ tôi mất sau một tai nạn giao thông, vì nhiều người nói ra nói vào, ba mới chịu cho tôi về bên ngoại chịu tang.

Vết thương lòng dường như bao nhiêu năm không thể khép miệng. Dù ngày đó còn trẻ, ba không chịu một cuộc mai mối nào, cũng không mở lòng đón nhận ai. Ba nuôi tôi, đặt hết hi vọng, kì vọng vào đứa con trai duy nhất.

Từ nhỏ ông đã bắt tôi luôn nhớ hai điều: Một là không bao giờ được nhắc đến mẹ, hai là tuyệt đối không được lấy vợ nghèo. Càng lớn, tôi càng hiểu nỗi khổ tâm của ba. Tôi giấu hình bóng mẹ vào tim, khi yêu cũng chỉ để ý những cô gái con nhà khá giả.

Nhưng, tình yêu mà có thể lựa chọn một cách rạch ròi như thế, thì chưa hẳn đã là tình yêu thật sự. Tôi đi qua mấy mối tình, mối tình nào cũng nhạt thếch. Không có cô gái nào khiến tôi thiết tha muốn gắn bó cả cuộc đời. Cho đến khi tôi gặp cô gái ấy.

Lần đầu gặp cô ấy ở nhà cậu bạn thân khi cô ấy làm gia sư tiếng Anh cho cháu gái của cậu ấy, tôi như bị hớp hồn. Giọng nói trong vắt, mái tóc dài đen nhánh hiếm hoi trong thời đại bây giờ, và cả cái cách cô ấy gật đầu chào khi thấy nhà chủ có khách mà không nhìn mặt lấy một lần khiến tôi ấn tượng.

Tôi đã theo đuổi cô ấy. Cô ấy làm trái tim tôi rung động, khiến tôi muốn chở che bao bọc. Cô ấy chẳng có gì đáng chê trách, ngoài một điều, gia cảnh vô cùng nghèo khó.

Cô ấy vốn mồ côi cha, mẹ sức khỏe không được tốt. Để có thể theo học đại học, cô ấy không việc gì không làm, gia sư chỉ là một trong những việc mà cô ấy làm ngoài giờ học. Ước mơ của cô ấy là trở thành một người phiên dịch, có công việc tốt để có thể chăm sóc mẹ và đứa em gái út. Chỉ còn một năm nữa là cô ấy ra trường, dự định sau khi ra trường của cô ấy với những điều cần làm kín dài một trang giấy.

Lý trí bảo tôi, không thể yêu cô ấy được. Nhưng trái tim tôi lại không nghe. Tôi đã liều mình đưa cô ấy về nhà. Thoạt gặp ba tôi có vẻ ưng. Nhưng ngay khi cô ấy về, điều đầu tiên ba hỏi tôi là gia cảnh cô bé ấy thế nào. Tôi không thể giấu ba, và ông đã điên lên ném vỡ cả chiếc cốc uống nước đang cầm trên tay.

Ba bảo gương cuộc đời ông nhãn tiền ra đấy, sao tôi không nhìn vào. Ba bảo cả cuộc đời ông vất vả vì tôi không phải để tôi phung phí đời mình vì một người đàn bà. Ba tôi còn nói: “Nếu mày lấy vợ nghèo, thì mày ra khỏi nhà, đừng gọi tao là ba. Của cải tài sản tao dành dụm suốt đời, tao đi làm từ thiện hết. Mày tưởng trên đời có cái thứ gọi là tình yêu ư? Nếu mày không đưa cô ấy về đây, trong cơ ngơi rộng rãi này, mà là một mái nhà rách nát, xem con bé có còn yêu mày nữa không? Nếu mày rời khỏi đây, một chỗ trú thân cũng không có, xem nó còn yêu mày nữa không?”.

Tôi biết, tôi đã khơi đậy nỗi đau của ba mình. Tôi cũng biết mình đã làm ba khổ sở, thất vọng. Nhưng đời này không phải ai cũng giống ai. Ba như vậy là cực đoan, là vơ đũa cả nắm.

Mấy lâu nay ba về nhà không cười nói như mọi khi. Ông nhốt mình ở trong phòng đốt thuốc lá triền miên. Ông bảo “khi nào mày cắt đứt với con bé kia thì hẵng nói chuyện. Để xem giữa ba mày và con bé ấy, cuối cùng mày chọn ai?”.

Tôi biết không nên làm ba mình buồn, nhưng tình yêu hôn nhân là việc quan trọng cả đời của tôi, tôi muốn bảo vệ nó. Là người yêu tôi không biết cô ấy bị ba tôi phản đối, nếu không cô ấy cũng đã bỏ tôi rồi. Giờ tôi không biết nên làm thế nào. Chia tay cô ấy thì thật đau khổ, mà chọn cô ấy để ba từ mặt thì không còn lòng dạ nào.

Làm cách nào để trọn cả chữ Tình và chữ Hiếu?

Nguồn tin: T. N. Hải

Tác giả: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP