Có một người đang đợi dù chỉ là một cuộc gọi của bạn |
Bạn sẽ chẳng bao giờ để ý mỗi buổi sáng, chiếc đồng hồ báo thức thực ra chỉ là vật trang trí trên nóc tủ. Còn âm giọng của mẹ bạn mới chính là thứ đánh thức bạn ra khỏi giấc ngủ để đến trường. Bạn sẽ chẳng bao giờ nhận ra những lần bạn đi chơi khuya về đến nhà, mẹ kéo bạn ra mắng và cho no đòn một trận. Bạn ngồi khóc trên bàn ăn với đủ đầy những món ngon mà mẹ nấu sẵn và đợi từ sớm, còn mẹ thì lặng lẽ quay vào tường lau nước mắt: “Cứ sợ cả đêm nó đi lạc đâu đó rồi chẳng thể về ...”
Bạn sẽ chẳng bao giờ để tâm tóc mẹ thì ra đã bạc nhiều đến thế. Ngày xưa cứ bảo con nhổ một sợi tóc sâu, mẹ phải trả nóng cho con 500 đồng ăn bánh. Còn bây giờ nếu thật sự đếm tóc sương của mẹ bằng số tiền tương ứng, chẳng biết bao nhiêu cho đành. Bạn sẽ chẳng bao giờ có đủ thời gian để ngồi ngay ngắn vào bàn, ăn đủ một ngày 3 bữa với mẹ bạn. Bởi vì những món ăn, tiệc rượu hàng quán với anh em, những bữa thâu đêm sang chảnh với đồng nghiệp, đã khiến bạn quên mất bữa ăn ngon nhất chính là cái vị mẹ nấu mẹ nêm bằng cả cuộc đời tảo tần nặng gánh trên vai.
Bạn sẽ chẳng bao giờ kịp về cạnh bên ngay lúc mẹ cần đứa con của mình một cái ôm an ủi. Nhưng bạn sẽ luôn chạy về bên mẹ mỗi khi cuộc sống bế tắc và tủi hờn. Mẹ cho bạn 1 triệu, bạn bù thêm 2 triệu tiền lương vào để mua cho mình một món đồ hiệu. Bạn gửi mẹ 1 triệu, 1 tháng sau bạn hỏi lại mẹ sẽ bù thêm 2 triệu tiền mẹ nhịn ăn sáng vì mẹ sợ bạn chẳng đủ trang trải và lo toan. Nửa cuộc đời bạn sống, mẹ mua cho bạn từng thứ nhỏ nhặt từ cái quần, cái áo, cái máy điện tử, đến mức gom góp chạy vay khi nghe bạn bảo bạn muốn mua một miếng đất, cất riêng một căn nhà. Sinh nhật mẹ, có khi bạn quên mất, có lúc còn kiệm cả lời chúc, đôi lần còn tiếc một cành hoa.
Khi bạn đi xa, bạn sẽ bớt đi những thiết tha và lòng cảm thông với người mẹ ở nhà ngày đêm mong ngóng. Khi mẹ đi rồi, mới là lúc bạn hiểu những điều bạn hời hợt nhiều năm tháng trước, mới là lúc bạn biết được món ăn của mẹ nó thơm mùi gia đình, đồng tiền của mẹ dính cả mồ hôi, giọng nói của mẹ đến mãi sau này bạn sẽ chẳng thể nào dễ dàng nghe thấy. Đến lúc ấy. Mọi thứ. Muộn rồi.
Thôi đừng sống vội. Kẻo lại hối. Có những điều mẹ chưa từng nói. Thì bây giờ bạn hãy dừng lại và lắng nghe... Bởi lắm khi, tôi cũng mong còn mẹ, bên mình! ...
Tác giả: Huỳnh Khải Vệ
Nguồn tin: Báo Đời sống & Pháp luật