|
Có lẽ chẳng có ai ngược đời như tôi và anh. Ngày tôi biết mình có thai, anh hào hứng vui mừng bảo cưới, còn tôi thì lại không hề cảm thấy vui. Thế nhưng làm sao bây giờ, tôi không thể chối bỏ con mình, vả lại anh, chỉ là không bằng nhiều người những cũng hơn khối người mà tôi biết. Vậy là tôi gật đầu đồng ý cưới, tự nhủ duyên đến rồi không phải muốn chọn mà được.
Mẹ tôi dĩ nhiên không vui, bà luôn dặn tôi, hôn nhân là chuyện hệ trọng, trừ khi mình thực sự muốn sống bên người đó hãy kết hôn, còn không đừng lấy chồng vì lý do gì cả, nhất là đừng để có bầu rồi vì con mà cưới. Tôi có chút hối hận vì đã không tỉnh táo khi yêu. Nhưng tôi an ủi mẹ tôi, bạn trai tôi là người hiền lành, đàng hoàng và chu đáo.
Ngày anh đưa tôi về nhà, trước là ra mắt bố mẹ anh, sau là bàn tính chuyện đám cưới, tôi đã chuẩn bị chu đáo cả về trang phục lẫn quà cáp. Tôi muốn lần ra mắt phải để lại ấn tượng tốt. Bữa cơm tối diễn ra khá vui vẻ. Bố anh là người hay chuyện và khá hài hước, mẹ anh thì có vẻ ít nói và hơi khó tính. Sau bữa ăn, tôi phụ giúp mẹ anh dọn dẹp, rửa bát. Trong lúc tôi rửa, bà đứng cạnh bên giúp tôi úp bát vào tủ. Rồi bà nói với tôi: “Thằng T. nhà bác tính tình nó hiền lành và nhát gái lắm, cháu là cô gái đầu tiên nó đưa về nhà đấy. Mấy hôm trước nó về nhà bảo “bạn gái con có bầu” và muốn cưới ngay. Nghe nó kể về cháu bác cũng băn khoăn, cháu xinh đẹp giỏi dang lại con nhà điều kiện thế mà lại yêu thằng T., mà nghe đâu cũng mới yêu mấy tháng. Thôi, nói gần nói xa chẳng qua nói thật, có đúng đứa bé là con thằng T. không?”.
Thật sự lúc đầu tôi đang nghĩ bà thấy cảm động vì tôi hơn con trai bà mọi thứ mà lại chịu yêu con trai bà. Kết quả là bà nghi ngờ tôi, sao lại chịu yêu con trai bà, nếu không phải là cố tính “úp sọt” để bắt thằng con trai hiền lành khờ khạo của bà “đổ vỏ” cho người khác.
Lúc đó tôi hận là không thể ném vỡ cái bát tôi đang cầm trên tay. Tôi cố rửa cho xong rồi xin phép ra về. Mẹ anh biết tôi giận nhưng vẫn cố nói thêm một câu:“Bác hỏi vậy, phải thì nói phải chứ có gì đâu mà giận”.
Anh lẽo đẽo theo tôi về tận nhà, sau khi nghe tôi tức giận kể lại câu chuyện với mẹ anh, anh giải thích rằng mẹ anh luôn nghĩ con gái thời nay tính toán ghê gớm lắm. Và bà nghĩ một cô gái con nhà có điều kiện, đã là thạc sĩ kinh tế và có thu nhập tốt như tôi mà lại yêu một chàng kĩ sư công nghệ phần mềm bình thường như anh, gia cảnh rất bình thường, thu nhập cũng chỉ đủ chi tiêu. Vậy nên bà mới suy đoán linh tinh.
Nhưng dù anh có giải thích thế nào thì tôi cũng thấy mẹ anh quá đáng. Bà nói như vậy là xúc phạm tôi, xúc phạm cả đứa cháu của bà. Tôi giận một thì mẹ tôi giận mười. Mẹ nói tôi không cưới xin gì cả, mẹ vốn đã không ưng anh, giờ vậy lại càng không ưng. Mẹ bảo tôi “chưa gì người ta đã có ý đánh giá coi thường con như thế, xem ra cũng chẳng tử tế gì. Con cứ đẻ đứa bé ra, lúc nào có đối tượng phù hợp thì để mẹ nuôi nó cho mà đi lấy chồng. Thời đại bây giờ, lấy chồng đâu có gì khó”.
Tôi thì không vấn đề gì, anh chẳng lắm tiền tài địa vị để tôi phải nuối tiếc. Tôi không yêu anh đến mức chia tay sẽ đau khổ vật vã, tôi cũng không sợ điều tiếng “không chồng mà chửa”, nuôi con một mình cũng không là vấn đề. Tôi chỉ đang lăn tăn nghĩ, nếu làm vậy có phải là ích kỉ, là bất công với con tôi quá không?
Tác giả: Thu. H
Nguồn tin: Báo Dân trí