Ảnh minh họa: Internet |
Vì không muốn tàn nhẫn nói lời chia tay bạn gái lâu năm, tôi đã làm mọi cách để cô ấy chán mà tự bỏ, nhưng cô ấy vẫn bám lấy tôi dai như đỉa.
Chúng tôi yêu nhau từ năm thứ 2 đại học, đến nay đã 7 năm rồi. Càng ngày tôi càng thấy chúng tôi không đủ hợp nhau để đi đến hôn nhân. Tôi đã nhiều lần bóng gió nói với cô ấy rằng nếu lấy tôi, cô ấy sẽ không hạnh phúc. Nhưng tôi đưa ra lý do gì, cô ấy cũng gạt đi và chứng minh rằng với cô ấy, đó không phải vấn đề, miễn hai đứa yêu nhau, có tình yêu là vượt qua được hết.
Khổ quá nhưng tình yêu của tôi đâu còn mãnh liệt như trước. Một nghiên cứu nào đó đã khẳng định rằng tình yêu khó tồn tại quá 5 năm vì sự quen thuộc và nhàm chán ngày càng tăng. Nhưng là một người đàn ông có lương tâm, làm sao tôi có thể nói thẳng với người con gái đã hết lòng yêu tôi, dâng hiến hết cho tôi rằng tôi không yêu cô ấy nữa vì đã quá quen thuộc nhau rồi?
Nhưng nếu cứ thế này mãi, đến khi cô ấy nhiều tuổi thì tôi buộc phải cưới mất. Hôn nhân không tình yêu thì người đau khổ nhất vẫn là phụ nữ. Vì vậy nên chúng tôi phải chia tay thôi. Vì không muốn tàn nhẫn làm cô ấy tổn thương khi bị người yêu bỏ, tôi cố làm cho mình xấu xí, cư xử tệ hại để cô ấy chán mà bỏ tôi, nhưng cho dù tôi đối xử tàn nhẫn, quá quắt thế nào, cô ấy cũng chỉ khóc thầm đau khổ và ra sức chiều chuộng tôi hơn.
Sao lại có người phụ nữ cố chấp đến mức tự làm khổ mình và làm khó người khác như vậy? Tôi có nên biến mất, cắt đứt mọi liên lạc để cô ấy có cơ hội làm lại với người khác không?
Tác giả: AN TRÍ
Nguồn tin: Báo Tiền phong