Con nhớ cuộc sống nghèo mà hạnh phúc. |
Con nhớ căn nhà nhỏ nơi ngõ phố dài hun hút, tuy ẩm thấp và chật chội nhưng lại luôn ngập tiếng cười. Bữa cơm gia đình cũng luôn đủ đầy cả ba và mẹ. Ba ngày đó vẫn phải đi bán hàng bằng chiếc xe máy cà tàng, mẹ thì oằn nặng trên vai gánh quà sáng. Cuộc sống khi đó khó khăn mà khuôn mặt mẹ luôn rạng ngời hạnh phúc.
Con nhớ mỗi buổi tối ba kiên trì cùng con giải từng bài toán khó, rồi cả nhà chen chúc trên chiếc giường ọp ẹp, ba nói về những dự định tương lai, còn mẹ chỉ nhìn ba âu yếm rồi cười.
Con còn nhớ, thuở đó con mới 10 tuổi, ba đi lấy hàng ở biên giới có khi cả tháng mới về nhà. Mỗi lần ba về mẹ đều nói nhà chẳng thiếu gì, bữa cơm gia đình đều có thịt cá. Ba nào biết khi ba đi rồi, chén cơm con và mẹ ăn chỉ có rau và mấy quả cà muối mặn. Ba không hay những lần mẹ chạy vạy mượn tiền để ba không nặng lo nặng nghĩ. Ba cũng chẳng hay mẹ làm thêm bao công việc để có thêm tiền nuôi con. Ba không biết, suốt đời cũng không được biết.
Rồi khi con 13 tuổi, ba làm ăn thất bát, vỡ nợ phải đi trốn, mình mẹ ở nhà chống chọi với các chủ nợ, chiếc xe đạp con đi học cũng đành bán, mẹ đi làm ô sin theo giờ, làm phụ hồ trong các công trình để có tiền nuôi con và trả nợ cho ba. Bao đắng cay tủi hờn mẹ nuốt ngược vào trong, chưa bao giờ con thấy mẹ khóc hay than vãn điều gì. Mẹ bảo với con, ba vì gia đình, vì muốn con được cơm no áo ấm nên mới phải buôn bán xa, chuyện nợ nần cũng là không may, con đừng trách ba.
Ba trốn nợ 2 năm, mẹ từng ấy thời gian vất vả, ki cóp rồi cũng trả hết nợ. Ngày ba về, nhìn mẹ da bọc xương, ba đã khóc, ba ôm mẹ rồi bảo, ba sẽ dùng cả đời để bù đắp cho mẹ.
Ngày ba chưa có gì, ba có mẹ, nhưng sao ngày ba có tất cả, ba lại chọn người đàn bà khác? (Ảnh minh họa). |
“Không ai khó ba đời”, qua bao nhiêu khó khăn, rồi công việc làm ăn của ba cũng có ngày tấn tới. Căn nhà nhỏ bắt đầu xuất hiện thêm những vật dụng đắt tiền, rồi ba mua căn nhà lớn hơn nhưng cũng đồng nghĩa với việc thời gian ba vắng nhà ngày càng nhiều hơn.
Mẹ thôi bán đồ ăn sáng để có thêm thời gian chăm lo cho gia đình. Bát cơn mẹ ăn cũng không còn chỉ là rau với cà, mẹ cũng không cần chạy vạy khắp nơi lo tiền cho ba trả nợ. Thế nhưng sao vết chân chim trên mắt mẹ thì ngày một nhiều? Những buổi tối mình mẹ lặng lẽ lau nước mắt cũng thường xuyên hơn.
Con không còn nhớ đã bao lần nhìn thấy mẹ khóc. Từ những lần ba về muộn, những khi ba quên cả ngày sinh nhật mẹ, những đêm mùi nước hoa người đàn bà khác trên người ba quẩn quanh khắp nhà, đến một ngày ba ra đi, tuyệt tình ra đi…
Ngày trước ba từng hứa sẽ không bao giờ để mẹ phải khóc. Thế nhưng sao lời hứa của ba nhanh phôi phai thế ba ơi?
Con đủ trưởng thành để hiểu rằng, ba ngoại tình, ba đã có người đàn bà khác. Những đêm thấy mẹ lặng lẽ rơi nước mắt, con chỉ dám lặng im nghe tiếng nức nở khe khẽ của mẹ, chẳng làm được gì khác hơn. Vì con biết, mẹ không muốn con nhìn thấy, mẹ gắng gượng cam chịu chỉ vì con…
Ba ơi, lúc nghèo khó, mẹ chọn ba, mẹ không sợ nghèo, không ngại vất vả. Mẹ bên ba ngay cả khi ba chưa có gì trong tay, mẹ chỉ cần ba làm chồng làm cha, thủy chung duy nhất với mình mẹ. Vậy mà đến ngày sang giàu, ba có mọi thứ, nhà cửa bạc tiền, ba lại chọn người đàn bà khác. Mẹ là người bên ba khi giông gió, nhưng sao không thể đứng cạnh ba ngày mưa tan. Ngày ba chưa có gì, ba có mẹ, nhưng sao ngày ba có tất cả, mẹ lại mất ba? Mẹ xứng đáng được hạnh phúc, sao bất hạnh lại phải nhận từ ba?
Con biết, người đàn bà đó đẹp hơn mẹ con, son trẻ hơn mẹ. Nhưng ba ơi, người đó liệu chắc sẽ nghĩa tình như mẹ đã từng, liệu có chịu thương ba khi ba trắng tay, có chắc sẽ bên ba hết cuộc đời này? Con không biết, câu trả lời rồi sau này ba sẽ tự có. Nhưng con chắc chắn một điều rằng mẹ rồi sẽ hạnh phúc hơn ba. Mẹ có con, mẹ có ông bà, mẹ có những người yêu thương mẹ ở bên. Con cũng không biết rồi ba sẽ thế nào bên người mới, nhưng con sẽ luôn bên mẹ, bảo vệ và yêu thương mẹ.
Và dù con là con của ba, nhưng với những gì ba làm, dù sau này ba có quay trở lại, con cũng khuyên mẹ chẳng nên tha thứ cho ba. Vì mẹ của con xứng đáng có được hạnh phúc lớn hơn sau những tổn thương đã từng.
Tác giả: Kim
Nguồn tin: Báo Người đưa tin