Cuộc sống

“Nước mắt em giờ có rơi, cũng không còn vì anh nữa”

Phiên tòa diễn ra nhẹ nhàng và nhanh chóng quá, vì chúng ta chẳng tranh chấp thứ gì. Con anh nhường em nuôi, nhà anh nhường em ở. Chỉ có trái tim anh không nhường em được, bởi anh đã dành cho người phụ nữ khác rồi.

Tối, hai mẹ con ngồi ăn cơm. Con gái nhìn mẹ thật lâu rồi hỏi: "Bố mẹ nghỉ chơi với nhau rồi ạ, bao giờ thì bố mẹ lại chơi với nhau?". Ngôn ngữ trẻ con, hình như ở lớp, con với bạn bè thường như thế.

Giá mà chúng ta chỉ đơn giản là thế thôi.

Xa nhau rồi, tự nhiên em lại nhớ nhiều về những ngày xa xưa. Ngày mình mới yêu nhau, ngày chúng ta vẫn còn là chồng vợ. Điều đáng sợ nhất khi buồn là gì anh biết không, đó chính là cứ hay nhớ nhiều về những ngày vui vẻ. Sẽ có người nói tiếc gì một kẻ phản bội. Nhưng dù sao thì em cũng đã từng yêu anh và cảm xúc là điều mà bản thân mỗi người không dễ dàng chế ngự. Cũng như anh dù vui bên người mới, hẳn cũng sẽ có lúc suy tư chuyện chúng mình.

Anh từng nói anh sẽ yêu em mãi, em cũng từng nghĩ chỉ có trời đất sập xuống mình mới tách rời. Cuối cùng chẳng phải trời đất sập đổ gì đâu, chỉ là vì một cô gái anh vô tình gặp gỡ. Em lướt qua trang cá nhân mình, bàn tay lướt đến đâu, nước mắt chảy tràn ra đến đó. Những khoảnh khắc hạnh phúc của chúng mình như vừa mới đây thôi mà sao giờ xa xôi quá đỗi. Xa nhau hóa ra không phải là cách hàng nghìn hàng vạn dặm, mà là ngay cả khi người đó ở trước mặt vẫn thấy như thăm thẳm nghìn trùng.

Em khóc rồi cười, hệt như một kẻ điên. Anh sai mà, anh là kẻ dối lừa, kẻ phản bội. Anh không yêu vợ, cũng chẳng thương con. Vậy mà sao em lại khóc thảm hại thế này, trong khi anh có thể đang vui cười bên người con gái đó. “Anh có thể lừa dối em, nhưng em không đáng bị lừa dối”. Câu nói đó của anh đã khởi đầu cho một sự kết thúc. Có lẽ em nên thẳng thắn nhìn vào sự thật và cảm ơn sự tử tế cuối cùng anh đã dành cho em.

Ai cũng nói rằng, trông em không giống như một người vừa mới ly hôn, bởi có lẽ nào có thể quên nỗi đau nhanh và thản nhiên đến nhường ấy. Người ta đã an ủi em rất nhiều, cũng trách móc anh thay em rất nhiều. Họ đợi chờ ở em một sự kể lể, một nỗi trách hờn, họ muốn thấy em suy sụp, rủa xả anh. Nhưng em không thích. Chẳng ích gì, chẳng để làm gì cả. Nếu mình có phơi bày nỗi đau của mình ra cũng chỉ là làm vui cho sự tò mò của thiên hạ. Rồi họ sẽ mỗi người một cách châm vào vết thương khiến nó không thể nào lành. Em không ngu ngốc như thế.

Đã từng yêu nhau thì sao, đã từng là tất cả thì sao. Đời này, không có gì là vĩnh cửu, hạnh phúc và nỗi đau cũng thế. Hận thù chắc gì đã khiến em vui hơn? Cuộc đời có nhiều lối rẽ, chỉ là chúng ta đã chọn cùng nhau đi một quãng đường đời, chọn chung những lo lắng buồn vui. Hết vui rồi thì đường ai nấy bước.

Hôm rồi anh đến thăm con, bối rối nói với em những điều thừa thãi. Nào là anh xin lỗi, nào là anh thật tệ, nào là chắc em sẽ buồn và hận anh lâu lắm. Nhưng em đừng khóc vì một kẻ như anh…

Em nhìn anh, người đàn ông từng khiến em hạnh phúc nhất cũng chính là người đàn ông khiến em đau khổ nhất. Người ta vẫn nói, còn thương là còn giận, còn hận là còn yêu. Em bây giờ với anh, hình như những thứ đó không còn rõ ràng để gọi tên thương - buồn - yêu - hận nữa.

Tác giả: Mi Mi

Nguồn tin: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP