Người ta thường nói “không ai nắm tay được cả ngày”, nó có lẽ rất đúng trong chuyện tình cảm. Tôi rất yêu vợ tôi, yêu gia đình mình, luôn tin tưởng cuộc hôn nhân của mình sẽ không vì bất cứ lý do gì mà không hạnh phúc. Vậy mà lúc này đây, tôi lại phải ôm một mớ tơ rối trong lòng vì phát hiện ra vợ tôi đã từng lên giường với một gã đàn ông khác.
Có cảm giác nào đau hơn khi bị người mình yêu thương phản bội không? Chắc là không đâu. Tôi đã suy sụp thật sự, muốn nổi điên thật sự. Nhưng thật may tôi đã kìm chế được nỗi điên đó.
Chuyện bắt đầu từ tháng trước, khi vợ tôi đột ngột xin nghỉ việc ở công ty cũ và quyết định tìm một công việc mới. Vợ tôi đang có một công việc tốt, một mức thu nhập khiến nhiều người ước ao. Ở tuổi ngoài ba mươi, với một công việc tốt như thế, không có lý do gì để cô ấy nhảy việc. Vợ tôi nói công việc áp lực nặng nề quá, kinh tế gia đình tôi không quá khó khăn, cô ấy muốn kiếm một việc nhàn nhã hơn để có thời gian chăm sóc hai đứa con nhỏ.
Trong những ngày cô ấy chật vật kiếm việc, tôi đã nhiều lần cằn nhằn cô ấy. Không phải tôi bực vì vợ bỗng dưng thất nghiệp. Tôi tiếc vì bao công sức cô ấy đã bỏ ra để có vị trí ở công ty, tiếc cho năng lực của cô ấy. Và rồi cuối cùng thì tôi cũng hiểu lý do vì sao cô ấy lại quyết định lạ lùng như vậy.
“Xin anh đừng làm phiền tôi nữa. Tôi phải bỏ việc ở công ty rồi mà anh vẫn chưa chịu để tôi yên sao? Anh nên nhớ, đó chỉ là tai nạn, là một phút tôi không thể làm chủ mình lúc say. Anh đừng đem chồng tôi ra dọa. Anh cũng đang có vợ đấy. Anh phá tôi được, tôi thì không sao?”.
Tin nhắn ấy hiện rõ trên màn hình điện thoại của vợ tôi khi cô ấy vội chạy ra ngoài mua chai nước mắm trong lúc nấu ăn, điện thoại vẫn để trên kệ bếp. Chỉ có tin nhắn ấy vừa được gửi đi, các tin nhắn trước có lẽ đã bị xóa hết không còn dấu vết. Tôi đọc đi đọc lại, cố gắng để tin rằng mình không đọc sai. Vợ tôi, cô ấy đã lên giường với một gã đàn ông nào đó cùng cơ quan và hình như đã bị gã kia lấy đó để quấy rối. Cô ấy bỏ việc, thực chất là chạy trốn gã kia. Chuyện xảy ra bao giờ, một lần hay nhiều lần, lâu rồi hay mới xảy ra, tôi không cần biết. Điều tôi chỉ có thể nhớ lúc đó là vợ tôi đã lên giường với một thằng đàn ông khác, không phải tôi.
Nếu bạn là đàn ông, và bạn vừa phát hiện ra một chuyện kinh khủng như vậy, bạn sẽ làm gì? Ném điện thoại vào mặt vợ hỏi cho ra lẽ? Nổi điên lên để nghe cô ấy khóc lóc ăn năn? Nói những lời chỉ trích mạt sát nặng nề cho nguôi cơn giận? Tôi đã không làm thế. Tôi chỉ lên phòng, đóng chặt cửa, bỏ cơm, và ngồi một mình trong đó.
Tôi yêu vợ tôi từ ngày cô ấy vừa mới chớm thiếu nữ. Cô ấy là mối tình đầu tiên trong cuộc đời tôi, và tôi cũng chính là người con trai đầu tiên của cô ấy. Ai cũng nói không mấy cặp đôi nào trong sáng và chung thủy đến tận cùng như chúng tôi, dù cả khi lúc yêu rồi đến khi nên vợ nên chồng, có những thời điểm gánh nặng cơm áo gạo tiền ghì chúng tôi sát đất.
Hai vợ chồng tôi đã cùng nhịn ăn nhịn mặc, đắp đổi qua ngày, tiết kiệm từng đồng để vợ tôi học lên cao hòng vững chắc chỗ đứng. Vợ học xong thì chồng học. Khó khăn đến nỗi cưới nhau từ năm hai đứa vừa tròn hai mươi tư tuổi mà đến tận năm ba mươi tuổi mới dám sinh con. Tôi đã rất tự hào về cuộc hôn nhân của mình, tự ngưỡng mộ tình yêu của mình, một tình yêu không tì vết.
Vợ tôi, cô ấy là mẫu phụ nữ nghiêm chỉnh, đoan trang. Vậy cuối cùng, vì lẽ gì mà lại yếu lòng để mình sa ngã? Vì sao không thể làm chủ bản thân để vượt giới hạn một cách kinh khủng như thế? Là tôi thiếu sót, hay bản thân vợ có những phút yếu mềm không thể chống đỡ cảm xúc của bản thân?
Tôi ốm suốt một tuần sau đó. Vợ tôi dĩ nhiên không hề hay biết vì sao một kẻ chẳng bao giờ ốm như tôi lại lê lết suốt một tuần liền như một kẻ kiệt sức. Nhưng chính trong khoảng thời gian đó là lúc tôi có thời gian ở một mình, khi vợ đi làm, con đi học, còn tôi thì một mình đối diện với nỗi đau của mình, tự đau và tự xoa dịu vết thương lòng đó.
Tôi biết vợ tôi đã sai, nhưng cô ấy không cố tình sai. Cô ấy chắc cũng khổ sở và sợ hãi lắm nên mới nghỉ việc để chạy trốn gã đàn ông đó. Cô ấy vẫn yêu tôi, tôi cũng vậy. Tôi phải tha thứ cho cô ấy, coi như không hay biết chuyện gì. Tôi phải giữ gìn và bảo vệ gia đình mình, cuộc hôn nhân của mình. Trong suốt một tuần ốm nằm trên giường, tôi đã nghĩ như vậy.
Quyết định tha thứ lỗi lầm của vợ khiến lòng tôi có chút thanh thản. Nhưng mọi chuyện không dễ dàng như tôi nghĩ. Bề ngoài, tôi không có gì thay đổi so với trước đây, nhưng trong lòng tôi luôn có những cơn sóng ngầm cuồn cuộn. Nó thể hiện rõ nhất mỗi khi tôi gần vợ. Dù tôi đã cố gắng nhưng cảm xúc gần như tê liệt. Tôi không còn là tôi trước đấy, mạnh mẽ và cuồng nhiệt. Vì những lúc muốn gần gũi vợ, trong đầu tôi tự nhiên lại cứ thấp thoáng hình ảnh vợ tôi đang cùng nồng nhiệt với một thằng đàn ông khác.
Vợ tôi lo lắng thật sự. Cô ấy động viên tôi, hỏi han xem có áp lực gì về công việc hay quan hệ xã hội nào đó khiến tôi nặng nề. Cô ấy còn mua đủ thứ thuốc tăng cường sinh lực gì đó, nhưng tôi không uống. Tôi biết mình là bị tâm bệnh chứ chẳng vì bất cứ lý do sức khỏe nào.
Tôi đã tự nhủ tha thứ cho vợ tôi, coi như đó chỉ là một tai nạn đáng quên. Nhưng cũng có lúc tôi muốn hét lên với cô ấy “Vì em mà tôi thành ra nông nỗi này”. Tôi nghĩ nếu nhìn cô ấy vật vã khóc lóc xin lỗi, có khi nỗi đau sẽ nguôi ngoai hơn là nhìn cô ấy bình thản như một kẻ vô tội thế. Hay là phải thế, phải nói ra thì mới có thể nhẹ lòng?
Tác giả: H. Việt
Nguồn tin: Báo Dân trí