Bố mẹ chồng tôi chỉ có 2 người con trai, không có con gái. Anh trai của chồng đã có gia đình và ở riêng, còn tôi và chồng mới cưới nhau được 3 năm và đang sống với bố mẹ chồng.
Mẹ chồng nói tôi chỉ "mồm miệng đỡ chân tay" (Ảnh minh họa) |
Lần đầu tiên chồng dẫn tôi về ra mắt bố mẹ chồng, tôi được bố mẹ chồng và chồng kể rất nhiều về chị dâu của anh. Nhưng không phải là kể với sự khen ngợi, mà là kể với thái độ chê bai, coi thường.
Mẹ chồng tôi nói, chị dâu chồng là người ít nói, ai bảo gì cũng chỉ vâng, dạ. Chị ấy cũng chẳng mấy khi về thăm bố mẹ chồng, gọi điện hỏi thăm cũng không có. Thi thoảng có về thì cả ngày cũng chẳng nói một câu, ăn xong chạy ngay vào phòng nằm, chỉ nói chuyện với chồng, với con, chứ không quan tâm hỏi han đến những người thân khác của chồng.
Còn chồng tôi thì chê, chị dâu anh không quan tâm đến bố mẹ anh, nhất là mẹ anh. Từ hồi về làm dâu, chị ấy không điện thoại chúc mừng mẹ chồng nhân ngày 20/10 hay 8/3. Chị cũng chẳng mấy khi tặng quà.
Tôi không thể tiếp tục sống để làm hài lòng mẹ chồng (Ảnh minh họa) |
Bố mẹ chồng và chồng thì chê chị rất nhiều, nhưng những người thân của chồng như cô, dì, chú bác, từ bác dâu đến bác rể, ai cũng khen chị lễ phép, sống biết điều. Tôi thì mới về chẳng biết ai đúng, ai sai. Nhưng rút kinh nghiệm từ những lời nói của bố mẹ chồng và chồng về chị dâu, nên thi thoảng cũng quan tâm.
Ngày lễ tôi mua áo tặng mẹ chồng, thì mẹ không mặc. Hôm sau mẹ lại hỏi tôi, "Áo này mua cho ai không vừa rồi lại mang về cho mẹ phải không?". Tôi sững người với câu hỏi của mẹ chồng, vì để mua được cái áo này, tôi đã phải mất cả một buổi chiều đi tìm và chi ra hơn 1 triệu bạc, chứ không phải đồ xấu, cũng không phải mua tặng ai đó không vừa rồi mang về biếu mẹ chồng như bà nói.
Tôi nhanh nhảu mồm miệng chào hỏi mẹ chồng, cứ tưởng mẹ chồng sẽ hài lòng, thì hôm sau tôi nghe được chuyện đến tai mình rằng, mẹ chồng đi nói với hàng xóm, tôi chỉ "mồm miệng đỡ chân tay, chứ lười biếng, hỗn láo, còn lâu mới bằng chị dâu chồng".
Rồi rất nhiều chuyện nữa, mẹ chồng nói về tôi nhưng tôi lại được nghe từ những người khác nói lại. Có thể, họ có thêu dệt, nhưng nếu không có lửa, thì làm sao có khói. Không ai dám bịa chuyện với tôi và nói rằng mẹ chồng tôi nói như vậy.
Tôi bắt đầu thấy sợ mẹ chồng và thương chị dâu của chồng. Chắc hẳn, chị ấy cũng đã từng có cảm giác giống như tôi khi sống với mẹ chồng. Tôi hiểu vì sao bây giờ chị ấy chọn cách sống im lặng hơn là ồn ã, chọn cách ít va chạm với mẹ chồng. Có lẽ, tôi cũng không thể tiếp tục sống để làm vừa lòng mẹ chồng nữa.
Tác giả: Dung
Nguồn tin: Báo Đất Việt