Ảnh minh họa |
Ngày đầu tiên tôi vào trường nhập học, người đầu tiên tôi gặp là chị, chị hơn tôi một tuổi, nhưng đi học muộn một năm nên vào nhập học cùng năm với tôi. Chúng tôi nhanh chóng thân nhau, nhất là khi biết cả hai cùng học chung một khoa, nhưng khác lớp.
Chúng tôi thuê nhà sống cùng nhau suốt những năm đại học, cùng nhau chia sẻ biết bao nhiêu chuyện vui, buồn trong quãng đời sinh viên của mình. Có những lúc, bị người khác hiểu nhầm là hai đứa yêu nhau, vì khi ra trường, chúng tôi vẫn trọ cùng nhau để đi làm.
Rồi chị lấy chồng trước tôi một năm, một người đàn ông giàu có và yêu chiều chị, nhưng cuộc hôn nhân đó nhanh chóng kết thúc. Tôi không rõ nguyên nhân từ đâu, chỉ nghe chị kể rằng anh ta ngoại tình, hắt hủi mẹ con chị, nên chị chia tay, làm mẹ đơn thân. Thời gian đầu ly hôn, tôi và chị sống cùng nhau. Chúng tôi cùng đi làm và tối trở về nhà thì bán hàng online kiếm thêm thu nhập.
Sau đó tôi cũng có người yêu và lấy chồng, chồng tôi cũng chỉ là một người bình thường, cưới nhau xong, chúng tôi thuê nhà ở cách chị 2km để tiện buổi tối bán hàng online. Chồng tôi ban đầu không thích tôi tiếp tục bán hàng, nhưng không ngăn được tôi nên chấp nhận.
Thời gian tôi mang bầu, chồng thay tôi bán hàng cùng với chị, thi thoảng có đơn hàng chị lại giao anh tìm ship hoặc đi ship hàng. Tôi rất tin tưởng chồng và chị gái kết nghĩa, nên không bao giờ nghĩ giữa hai người lại xảy ra chuyện gì quá giới hạn.
Vậy mà điều đó lại xảy ra, chị có bầu lần nữa khi tôi vừa mới sinh con được vài tháng. Cùng thời gian này, chồng tôi cũng có những hiểu hiện lạ, hay suy nghĩ và gầy đi, công việc không chú tâm. Tôi thắc mắc về cái thai trong bụng chị và thắc mắc về những thay đổi của chồng, rồi tự nhiên suy nghĩ xem có mối quan hệ nào không.
Tôi bắt đầu tò mò hỏi về cái thai của chị với chị và với chồng tôi, ban đầu hai người từ chối, sau đó họ thừa nhận chồng tôi là tác giả cái thai đó. Họ nói, họ ân hận và cảm thấy có lỗi với tôi, nhưng không dám bỏ đứa bé vì sợ thất đức, giờ đứa trẻ đã lớn, lại không thể bỏ được nữa, họ quyết định sinh đứa bé ra và tùy tôi quyết định cuộc hôn nhân của mình.
Nếu tôi đồng ý tha thứ, chồng tôi sẽ vẫn duy trì cuộc sống hôn nhân với tôi, anh cũng sẽ chấm dứt tình yêu với chị, nhưng tôi cho anh có trách nhiệm với con, qua thăm con và chu cấp cho con của anh và chị. Còn nếu tôi không chấp nhận được thì anh đồng ý ly hôn, anh đến với chị để làm tròn trách nhiệm người cha với đứa con anh có với chị.
Đau khổ, hụt hẫng nhưng tôi quyết định buông tay, vì không chấp nhận sống với một người đàn ông phản bội, cũng không còn tin tưởng vào sự thay đổi của anh và người chị gái kết nghĩa của tôi, nhất là khi họ có một sợi dây liên kết là đứa con.
Mọi người nói tôi quá bao dung, dễ dàng để cho họ đến với nhau, nhưng tôi nghĩ, tôi không bao dung với họ mà đang bao dung với chính bản thân mình.
Tác giả: Mai
Nguồn tin: Báo Đất Việt