Tuổi 24, cái tuổi mà chưa thật sự chín chắn trưởng thành nhưng cũng đã không còn là trẻ con. Cái tuổi mà bạn bè, đứa thì đã ra trường được hơn năm, đứa đã ổn định công việc, có đứa đã lên chức bố mẹ... Tuổi 24, tôi không còn tìm cách thể hiện bản thân theo một cách rất ngông như tụi nhóc mới lớn, nhưng cũng chưa thật sự đủ sức để có thể khẳng định mình theo đúng nghĩa đen.
Nhìn bạn bè đều đã có hướng đi cho riêng mình, nói không lo chỉ là nói dối. Lo chứ, dù chỉ là thoáng qua thôi, dù đã cố gắng tỏ ra mình ổn, thì sự thật vẫn là tôi đang cố tìm cho mình 1 con đường, nhưng vì cái tôi quá cao khiến tôi không thể bày tỏ, hay nói đúng hơn là một con bé nhút nhát như tôi, ko dám thử sức mình. Con đường của tôi đi nói an toàn là không phải, nhưng lại chẳng có nổi chút bứt phá nào cho bản thân, tôi cũng chưa đủ cam đảm để dứt ra khỏi nó..
Tuổi 24- Tôi đang chênh vênh giữa ngưỡng cửa cuộc đời. |
Bỗng rồi một ngày tôi cảm thấy chông chênh, sau bao bộn bề của cuộc sống chỉ muốn đi tìm lại chính mình, nhưng dường như quá khó… Rồi chợt nhận ra lâu rồi không đi dạo, lâu rồi không la cà quán sá với lũ bạn.
Bỗng một ngày tôi chợt nhận ra: À, hình như lâu rồi mình chẳng yêu thương ai cả, miệng cứ kêu rằng tôi “F.A”, tôi độc thân, tôi thích tự do nhưng thật tâm đôi khi lại thấy mình cũng thèm muốn được yêu thương. Tôi thấy chạnh lòng khi nhìn lũ bạn vui vẻ tình tứ bên người yêu còn mình vẫn đi về một mình lẻ bóng.
Bỗng một ngày tôi không thấy vui khi xuống phố mà thay vào đó cảm giác lạc lõng giữa dòng người qua lại. Tôi đi tìm chính tôi giữa chốn bộn bề, giữa những mông lung vô định.
Bỗng một ngày tôi chợt nhận ra tấm bằng đại học không phải là tất cả để bước vào đời, tiêu chuẩn tìm người yêu cũng thay đổi theo thời gian. Rồi theo trào lưu ôm mộng ước mơ đi du lịch để tích góp thêm cảm xúc và trải nghiệm, nhưng lại bị dừng lại, chững lại bởi 5 chữ “chờ khi nào có tiền”.
Ngay cả can đảm chọn con đường mình đi còn không dám thì bạn sẽ làm được điều gì lớn lao? |
Cái tuổi ẩm ương mông lung với tất cả, vui buồn lẫn lộn và còn thay đổi chóng mặt hơn cả thời tiết... có áp lực mệt mỏi bao nhiêu cũng vẫn luôn phải tự nhủ đây chỉ là một chút vấp ngã đầu đời thôi, còn rất nhiều những thử thách khác đang chờ phía trước.
24 tuổi là những tháng ngày sống vội vã, chỉ muốn kiếm một góc nào đó thu mình lại khi nhìn thấy bạn bè cùng trang lứa đã bước đầu thành công còn mình vẫn lông bông. Cảm thấy không làm được gì ngoài thất bại.
24 tuổi lo lắng tìm cho mình một công việc phù hợp, lo ổn định cuộc sống, lo tự thân vận động, không muốn dựa dẫm vào bố mẹ quá nhiều, muốn tự khẳng định bản thân nhiều hơn nữa, muốn có một chút thành công.
24 tuổi có thêm nhiều mối quan hệ mới, nhưng rồi cũng lại để mất đi nhiều những người bạn đã từng coi nhau như gia đình.
Lưng chừng tuổi 24 là hãy bước về phía trước, hãy cứ hết mình với ước mơ. |
Đôi khi, chúng ta quá để tâm đến những vấn đề của người khác, thậm chí là những người lạ không quen biết, mà quên mất rằng bản thân mình đây mới chính là thứ cần được hiểu nhất, cần được đầu tư nhất và quan trọng nhất trong cuộc sống này. Ta cần hiểu bản thân mình rõ hơn, biết được mình thực sự muốn gì cần gì để vạch ra được những hướng đi đúng đắn tiếp theo.
Ở cái tuổi này rồi thì đừng bao giờ nghĩ rằng người khác sẽ phải có trách nhiệm đau khổ hay tức giận cùng bản thân. Chẳng phải chính bạn mới là người quyết định tất cả đó sao. Từ trong công việc đến những mối quan hệ thường ngày, hãy học cách chịu trách nhiệm trước những vấn đề liên quan trực tiếp đến bản thân mình.
24 tuổi không phải 20 cũng chẳng phải 18, bước vào đời, trải nghiệm, bị xô ngã, tự đứng dậy hoặc được dìu lên... Chưa thành công chẳng có gì sai là ghê gớm cả, nhưng ít nhất hãy cho mình "được" thất bại một lần. Tôi nói hãy để cho mình "được" thất bại, ở đây chính là việc bạn phải chịu dấn thân bắt tay vào làm, lăn xả vào những điều chưa từng thử thì mới nói đến chuyện có cơ hội nếm mùi thành công.
Nếu đứng trong vùng an toàn rồi hờ hững đánh giá người khác "lên voi xuống chó", bạn sẽ chẳng bao giờ biết được mình đang thiếu và không có điều gì. Tất cả những gì góp nhặt được sẽ trở thành những hành trang để vững bước đắp xây khung trời 25-30 tuổi, hay nhiều nhiều năm sau nữa, để khi nhìn lại, có thể gật đầu “ừ mình đã từng có những tháng năm tuyệt vời như thế”..
Lưng chừng tuổi 24 là hãy bước về phía trước, hãy cứ hết mình với ước mơ. Nhờ có những bài học mà ta khôn lớn. Nhờ có những trải nghiệm mà ta trưởng thành. Với cá nhân tôi, đó mới là tài sản quý giá nhất mà mỗi chúng ta được sở hữu, chứ không phải là tiền bạc. Chỉ một chớp mắt, hoặc một biến cố nhất định xảy đến trong đời có thể tước đi của bạn tất cả tiền bạc mà bạn đang sở hữu, nhưng chúng không thể nào tước đi được của bạn những trải nghiệm, và bài học. Cũng như kiến thức bạn có, trải nghiệm không thể bị đánh cắp, nó chỉ được làm dày lên theo thời gian bạn sống.
Tác giả: Thục Nguyên
Nguồn tin: Báo Người đưa tin