Cuộc sống

Anh ơi, phải chăng phụ nữ nên sống hồn nhiên rồi sẽ bình yên

Cuộc đời vốn dĩ vô thường như thế. Nếu người đàn ông mình yêu đã sống vui thì còn lý do gì phải vương vấn. Suy cho cùng tình yêu cũng chỉ là một thứ tình cảm cá nhân phát sinh trong vô vàn mối quan hệ mà một người có thể có từ khi còn trẻ đến lúc về già.

Thời gian trôi đi quá nhanh, chẳng mấy chốc em thấy mình đã già nhưng trái tim không già theo năm tháng mà vẫn yêu anh đến cháy bỏng. Đôi khi em tự hỏi tại sao lại yêu anh nhiều đến thế.

Em nhớ anh vô cùng. Em vẫn ở đây, dõi theo hình bóng một người chỉ còn trong dĩ vãng và vẫn nhớ những tháng ngày ấy, nhớ hàng ghế đá này, nhớ quán ăn kia, nhớ con đường đó, nhớ tiếng cười của bao bạn bè. Trong những giấc mơ, em vẫn mơ về anh, về những năm tháng không quá xa xôi, ước gì nó chưa từng trôi đi. Nhưng tất cả đã quá muộn rồi. Giờ thì anh có một gia đình hạnh phúc.

Ảnh chỉ mang tính minh họa.

Em đã có một thời gian suy sụp nhưng rồi em hiểu phải xốc lại tinh thần vì còn gia đình, bạn bè, đồng nghiệp và công việc. Em tìm niềm vui trong những chuyến đi từ thiện đến những trại trẻ mồ côi, bản làng nghèo khó với những người không quen biết như để chạy trốn Hà Nội. Mỗi lần đến những miền đất mới, em cố gắng lấp đầy khoảng trống không có anh bằng việc chụp nhiều ảnh, kết bạn mới để lu mờ nỗi buồn.

Có những đêm, em mơ thấy mình ra mở cửa, đón anh đi làm về, cất giúp anh chiếc áo khoác, chuẩn bị những món ăn ngon… Em giật mình tỉnh giấc ngỡ ra đó chỉ là mơ thôi, hạnh phúc giản dị nhưng mà xa vời tầm tay. Vì giờ anh đã là chồng người phụ nữ khác, sắp làm bố của những đứa trẻ. Rồi con cái anh lớn lên, sẽ lại kết hôn. Đó là vòng xoay bình thường của cuộc sống.

Anh sẽ về hưu, anh sẽ lên chức ông nội, ông ngoại vui vẻ bên vợ, con cháu của mình. Anh có nhiều thời gian rảnh cùng bạn bè hàng xóm đi tập dưỡng sinh buổi sáng, chiều đến dắt cháu nội ngoại dạo chơi ở công viên. Em cố tưởng tượng cảnh lúc anh về già, tóc bạc, da nhăn nheo. Em bật cười. Vậy mà em không thể tưởng tượng ra em khi về già sẽ ra sao, thật mơ hồ…

Cuộc đời vốn dĩ vô thường như thế. Nếu người đàn ông mình yêu đã sống vui thì còn lý do gì phải vương vấn. Em sẽ sống tốt đúng không? Thời gian rồi sẽ bào mòn mọi thứ, những khoảng trống trong tim rồi cũng lấp đầy theo năm tháng. Tình yêu cũng không phải là điều tất yếu của cuộc sống. Điều quan trọng là ta đã trải qua hết những cung bậc cảm xúc của nó dù có những cung bậc người khác không trải qua và cũng không muốn trải nghiệm trong cuộc đời.

Anh ơi, phải chăng phụ nữ nên sống hồn nhiên rồi biết đâu lại bình yên. Nếu thực sự còn 60 năm nữa trong đời thì cớ gì lại vì một người chỉ lướt qua ta mà thấy cuộc sống mất ý nghĩa. Vì suy cho cùng tình yêu cũng chỉ là một thứ tình cảm cá nhân phát sinh trong vô vàn mối quan hệ mà một người có thể có từ khi còn trẻ đến lúc về già. Những kỉ niệm có liên quan đến em và anh, em sẽ xếp nó vào kí ức của một thời - thời hoa đỏ ngày xưa.

“…Sau bài hát rồi em như thế

Em của thời hoa đỏ ngày xưa

Sau bài hát rồi anh cũng thế

Anh của thời trai trẻ ngày xưa...”

Tác giả: CTV

Nguồn tin: Báo Người đưa tin

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP