Ảnh minh họa |
Sau khi sinh con trai đầu lòng, tôi bị băng huyết nên không thể sinh con được nữa. Có một đứa con duy nhất, tôi cưng chiều, đáp ứng mọi yêu cầu của thằng bé. Song song với đó, tôi luôn bắt con trai phải trưởng thành trước tuổi của mình, phải giỏi hơn bạn bè cùng trang lứa để tôi còn nở mày nở mặt với mọi người.
Con càng lớn, tôi càng cố gắng kiếm thầy giỏi rồi ép con đi học thêm liên tục. Một môn, con sẽ học 2 đến 3 nơi để tiếp thu kiến thức của các thầy cô khác nhau rồi tổng hợp lại, cùng với đó là học trung tâm ngoại ngữ, tin học. Tối, sau khi ăn tối xong, tôi sẽ kiểm tra sách vở rồi ngồi canh con học đến khi bài vở xong xuôi. Con chỉ được nghỉ vào buổi chiều ngày chủ nhật.
Có lẽ do học quá nhiều nên con tôi càng lúc càng khép kín. Thằng bé ít khi nói chuyện với mẹ hay cũng chẳng biết nói chuyện gì ngoài việc học. Lâu dần, tôi cũng chỉ hỏi han con mấy chuyện xoay quanh chuyện học hành và luôn nhắc nhở con không được chơi với những đứa bạn hư hỏng. Chồng tôi hay nói bữa cơm chẳng khác gì tra tấn, tẻ nhạt khi ai cũng lo ăn cho xong, còn không thì nói toàn mấy môn học, toàn sách vở này kia. Sau này, con càng lớn, chồng tôi càng né tránh bữa cơm tối bằng việc đi nhậu nhẹt.
Nhờ học nhiều nên con tôi lúc nào cũng lọt top học sinh xuất sắc trong trường. Năm ngoái, thằng bé đỗ vào trường chuyên của tỉnh với điểm số rất cao. Tôi hãnh diện đến mức mở cả tiệc ăn mừng.
Nhưng thi đỗ là một chuyện, học theo kịp chương trình hay không lại là chuyện khác. Con tôi lúc nào cũng vùi đầu vào sách vở, đến nỗi một ngày con chỉ ngủ 3-4 tiếng đồng hồ. Thấy con gầy gò, xanh tái, tôi mới bắt đầu hối hận vì đã ép buộc con học quá nhiều, đã đặt kì vọng quá lớn so với năng lực của con.
Tuần trước, con trai bỗng bỏ nhà đi, chỉ gọi điện báo với tôi là muốn về thăm ngoại ở quê. Vợ chồng tôi vội vã về quê, ép con về vì con sắp thi cuối kì 2, không thể bỏ học cả tuần được. Tôi còn chưa nói xong, bố mẹ đã quát thẳng mặt. Mẹ bảo tôi điên rồ khi ép con học đến mức thằng bé đang có dấu hiệu bị trầm cảm. Về quê, ở với 2 người con thương nhất nhưng con cũng chẳng biết nói chuyện gì, cả ngày cũng chẳng mở miệng. Vợ chồng tôi đành để con ở quê vài ngày.
Đêm đó, tôi vào phòng con dọn dẹp thì vô tình phát hiện cuốn sổ nhật kí đầy tiêu cực và uất ức của con trai. Con nói chán học, không muốn học nữa, muốn được ăn mặc, đi chơi giống các bạn, con muốn được nổi loạn một lần. Thậm chí, con tôi còn viết về cái chết, về sự giải thoát, về việc khiến tôi phải ân hận. Tôi khóc nấc lên, hoảng sợ thật sự.
Hiện tại, con tôi đã về rồi, đã sinh hoạt và học hành bình thường nhưng vẫn lầm lì không nói chuyện với ai cả. Có khi nào con đang gặp vấn đề về tâm lí không? Tôi có nên đưa con đi khám không mọi người?
Tác giả: Mỹ Hạnh
Nguồn tin: phunuvietnam.vn