Cuộc sống

Nỗi lòng của người mẹ dùng "thiết quân luật" để… con ngoan

Mon - đứa con trai đầu lòng của tôi đã có một sinh nhật không trọn vẹn, chắc hẳn trong đầu nó chỉ khắc sâu tiếng la mắng, nạt nộ của tôi.

Sau khi dành một phút để hỏi thật lòng mình, nhiều bậc phụ huynh đã "sốc" về cách dạy con của mình từ trước đến nay. Chính bản thân họ cũng không hiểu vì sao mình lại làm như vậy? Và phải chăng cách dạy con của họ đang đi sai hướng.

Sau khi đăng tải bài viết: “Phút hỏi thật: Có nên "thiết quân luật" để dạy con?”, chị Đặng Thủy (Thanh Oai, Hà Nội) cũng chia sẻ với chúng tôi về cách dạy con của chị. Hiện giờ chị đang rất hoang mang về câu hỏi: Dạy con như thế nào cho đúng?

Chúng tôi xin phép được đăng lại câu chuyện của chị Đặng Thủy:

"2 nách 2 đứa con, đứa lớn 6 tuổi, đứa nhỏ 3 tuổi, cộng thêm công việc ở cơ quan khiến tôi trở nên nóng tính hơn. Nhiều khi con bướng bỉnh, khóc hoặc đòi thứ gì đó là tôi quay sang quát cả chồng lẫn con.

2 đứa con trai nên chúng thường xuyên tranh nhau đồ, cãi nhau, đánh nhau...và bày ra một "bãi chiến trường" để tôi phải dọn. Mon là anh nên lúc nào cũng là đứa hứng chịu cơn bực tức của mẹ. Cả ngày làm việc về lại nấu nướng. Nhìn 1 núi đồ chờ giặt, cả nhà chờ ăn, mãi tới hơn 10h khuya mới dọn dẹp xong đâu đó. Trong khi con cứ léo nhéo đòi chơi, đòi nghịch, đòi xem video thế là nổi nóng, quát con lắm chuyện, không biết mẹ đang mệt thế nào.

Mon ngày càng cứng đầu và không chịu nhường em, con cứ thẳng tay tranh giành đồ của em. Chăm lo cho các con là trách nhiệm của một người mẹ, nhưng đối mặt với sự ương bướng của con thật sự như phát điên. Tôi bảo ngồi vào bàn viết được 1 tý là Mon kêu mỏi tay, không học nữa, rồi nằm ra lầy lội, bố mẹ khiển trách thì tỏ ra lì lợm. Bé thứ hai thì cho ăn nhưng con một mực không ăn và đòi xem điện thọai. Chính vì thế, nhiều lần không làm chủ được tôi đã quát mắng, đánh đòn nhưng mọi việc còn tệ hơn, 2 đứa thi nhau khóc và hét, rồi ương bướng.

Tôi không biết mình có đang dạy con đúng cách (ảnh minh họa).

Và rồi đến sinh nhật của Mon, chiếc bánh gato tôi mới mua về, chưa kịp để ngăn tủ lạnh chờ đến tối thổi nến thì thằng bé mang ra nghịch, đổ hết nước lên. Chiếc bánh hỏng, tôi điên tiết lôi thằng bé ra một xó, bắt úp mặt vào tường, đánh vào mông nó vài cái và bắt nó xin lỗi mẹ nhưng nhất định nó không chịu. Đứa em thấy anh bị đánh, khóc cũng la lên. Sắp đến giờ sinh nhật thì chồng tôi cũng đi mua chiếc bánh khác về, bạn bè sắp đến nên tôi đã tha lỗi cho con, định bụng ngày hôm sau sẽ cho con thêm một trận nữa nhưng sinh nhật xong thì mọi cơn giận tiêu tan, tối cả nhà lại ôm nhau ngủ ngon lành.

Nhiều lần tôi nói với chồng mình về cách con để tìm kiếm sự đồng cảm, nhưng anh giận và trách tôi không biết dạy con. Chưa nói hết thì nước mắt tôi đã trào ra. Bởi, tôi thực sự cũng không biết tại sao hết lần này đến lần khác tôi lại làm như thế, cứ mỗi lần con bướng, tôi không kiểm soát được.

Một vài người bạn của tôi cũng đưa ra lời khuyên rằng, việc la mắng con chỉ thoả mãn sự bực tức của bản thân. Nếu những câu la mắng của tôi cứ lặp đi lặp lại thì chỉ khiến con tôi trở nên bướng bỉnh, lì lợm hơn mà thôi. Nặng hơn nữa nó sẽ ảnh hưởng đến vấn đề tâm sinh lý. Tôi biết những hành động của mình không hề tốt đối với con và tôi rất muốn tìm một giải pháp".

Tác giả: Mai Thu

Nguồn tin: Báo Người đưa tin

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP