Cuộc sống

“Chết đứng” phát hiện những câu nói của con được bắt chước từ việc cha mẹ cãi vã

Vợ chồng hay cãi vã ỏm tỏi trước mặt con, nào ngờ con học cha mẹ, lớn tiếng cãi vã với bạn trong lúc chơi đồ hàng. Lúc đó, tôi mới nhận ra hành vi, lời nói của con trẻ phần nào đó phản chiếu hình ảnh của cha mẹ.

Người ta bảo “hôn nhân là nấm mồ của tình yêu” quả không sai. Chẳng còn màu hồng mơ mộng như thuở đang yêu thay vào đó là gánh nặng trách nhiệm, cơm áo gạo tiền trang trải cho cuộc sống rồi đến đối nội, đối ngoại, áp lực nặng nề.

Chính vì thế, kết hôn được 5 năm, từ một tình yêu ai nhìn vào cũng phải ghen tị thì giờ cuộc hôn nhân của tôi là chuỗi ngày dài mệt mỏi. Tôi cũng đã từng có những ngày tháng hôn nhân hạnh phúc nhưng dần dần cuộc hôn nhân của tôi ngập ngụa trong những trận cãi vã mà sau này chẳng nhớ nổi nguyên nhân vì sao.

Tóm gọn cũng chỉ vì những vấn đề nhỏ như chuyện chi tiêu sinh hoạt trong nhà, đối nội đối ngoại đến nuôi dạy con cái đều có những bất đồng quan điểm.

Sau những trận cãi vã, tôi cũng nhiều lần cố gắng thay đổi cuộc sống hôn nhân của mình nhưng đều không đem lại chút hiệu quả nào. Hiếm lắm, hai vợ chồng mới có một bữa cơm đúng nghĩa còn đâu là những cái nguýt dài cả cây số, những câu nói mỉa mai đến mức tôi đã chai sạn chẳng biết tổn thương là gì.

Hai vợ chồng tôi đã từng nghĩ sẽ chấm dứt cuộc hôn nhân không mấy vui vẻ này. Giờ chỉ còn chờ đợi thêm “giọt nước tràn ly” nữa mà thôi.

Thế nhưng câu chuyện của cậu con trai 4 tuổi đã khiến vợ chồng tôi bàng hoàng nhìn nhận lại cuộc hôn nhân.

Hôm ấy, hai vợ chồng tôi đi làm về bắt gặp cậu con trai đang ngồi chơi đồ hàng trò đóng giả gia đình. Vợ chồng tôi đứng bên cửa nhìn con chơi với cô bạn hàng xóm. Hai đứa ban đầu xưng hô anh - em. Chúng giả vờ đang ăn tối, rồi vui vẻ ngồi xem phim, đi ngủ. Một ngày kết thúc, rồi lại tiếp tục một ngày mới, chúng làm y xì như cuộc sống của người lớn, đi làm, đi chợ, cơm nước…

Đến bữa cơm tối, cậu con trai của tôi nói: “Sao hôm nay em làm món sườn xào chua ngọt dở thế”.

Rồi cậu con tôi cũng gằn giọng lên tiếng nói to: “Em có biết tôi đi làm cả ngày mệt mỏi lắm không. Về nhà, mặt vợ nặng như chì, cơm nước thì thế này. Ai mà nuốt nổi”.

Sau đó, nó cũng giả vờ cầm cốc nước lên uống và nói tiếp: “Sống với nhau được thì sống không thì giải tán”

Tôi lặng người trước những câu nói của cậu con trai. Những câu nói đó giống y xì với những gì chồng tôi nặng lời với tôi trong bữa cơm tối hôm trước.

Vợ chồng nhìn nhau mà mặt ai đấy đều nghệt ra. Sau hôm đó, tôi cùng chồng ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn, nghiêm túc và tìm hướng giải quyết cho cuộc hôn nhân của mình. Chúng tôi không thể để cơn giận, bực bội, phút bốc đồng của hai người lớn mà đổ lên đầu con trẻ.

Tôi cũng nói thật lòng với anh rằng, nếu đã không còn tình cảm thì chia tay, không để con cái bị ảnh hưởng bởi những mâu thuẫn, cãi vã từ bố mẹ. Nhưng, sau cú sốc thấy con như vậy, chồng tôi nhất định không đồng ý mà cho rằng hai vợ chồng cố gắng “vá lại lỗ hổng” của cuộc hôn nhân này để con được sống trong ngôi nhà có cả cha lẫn mẹ.

Tôi thì sợ rằng sống với nhau vì trách nhiệm con cái thì cuộc hôn nhân này càng thêm thảm hại. Mọi người có đồng quan điểm với tôi không?

Tác giả: Phong Linh

Nguồn tin: Báo Người đưa tin

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP