|
Chồng hơn Nguyệt 8 tuổi. Trong mắt người lớn trong gia đình, anh là người đàn ông chuẩn mực trong mực: có tài năng, có đạo đức, gia đình cơ bản… Ai cũng nghĩ, kết hôn với anh, Nguyệt sẽ hạnh phúc vì được ấm thân cả đời. Nguyệt cũng đặt hết niềm tin và hy vọng vào cuộc hôn nhân này.
Có lần, thấy anh cắm cúi nhìn vào màn hình điện thoại, thi thoảng lại cười “khùng khục” rất đáng ngờ, Nguyệt mạnh dạn đến gần, hỏi: “Anh đang chat với ai mà vui thế?”. Anh thoải mái chìa điện thoại ra cho Nguyệt xem: “Cô ấy là bạn thời đại học, cũng là tình đầu của anh, bọn anh chia tay lâu lắm rồi, nhưng vẫn coi nhau là bạn. Em xem này, bây giờ cô ấy…”.
Tình đầu của anh dường như quá đỗi trẻ trung và xinh đẹp ở độ tuổi đó, nhưng lạ lùng ở chỗ Nguyệt không hề cảm thấy ghen tị hay khó chịu, mà cô còn thấy tự hào, vì ít nhất anh cũng không giấu giếm cô chuyện gì. Hơn nữa, người yêu cũ xuất sắc thế kia mà anh vẫn lựa chọn cô, chứng tỏ cô hơn hẳn người ta. Sự chân thật của anh càng khiến Nguyệt thêm yêu và tin tưởng anh hơn.
Nguyệt có bầu. Cả nhà nô nức sửa soạn tiệc chúc mừng. Ai cũng bảo cô quá hợp với việc làm mẹ, vì trông cô xinh và rạng rỡ hẳn lên. Đứa trẻ ra đời trong sự chào đón nồng nhiệt của cả gia đình. Hoa, thiệp, quà bánh được gửi đến nhà tới tấp, đến mức anh phải nhờ một cô em họ ghi chép cẩn thận, để sau này còn biết đường mà... “trả nợ”.
Ai gọi đến anh cũng bảo “Mình đang bận lắm” rồi cúp máy. Nguyệt nghĩ, có lẽ anh muốn dành trọn vẹn thời gian ở bên con, ngắm con. Mẹ chồng Nguyệt cũng vậy, mỗi lần đến chơi, bà giành lấy cháu để bế, để nựng và ru cháu ngủ. Nguyệt mới sinh con xong, cơ thể còn rất yếu và mệt, cũng cần được chăm sóc và quan tâm, nhưng khoảng thời gian đó, cô gần như chỉ được giao tiếp với người giúp việc. Càng ngày cô càng cảm nhận được sự xa lánh của gia đình chồng, dường như họ chỉ quan tâm đến đứa trẻ và chẳng để ý đến cô nữa.
Nguyệt từng cố gắng bình tĩnh lại để suy nghĩ thấu đáo, rất có thể thời gian này cô quá nhạy cảm nên mới hay suy nghĩ tiêu cực, chứ thật ra mọi người không vô tâm đến mức như thế. Nhưng cô đã sai. Anh bước vào phòng, tay vẫn ôm chặt con, bảo: “Con ngủ rồi, anh bế nó sang phòng bên cạnh cho em thoải mái hơn nhé”.
Anh nói xong, chưa cho Nguyệt cơ hội nào để trả lời, cánh cửa đã lạnh lùng khép chặt. Nguyệt mệt, không thể đứng dậy nổi. Cả đêm hôm đó cô chỉ biết khóc vì tủi thân.
Nguyệt đủ tỉnh táo và mạnh mẽ để biết mình hề mắc chứng trầm cảm sau sinh. Thái độ của chồng và gia đình chồng thay đổi là có thật, họ thậm chí còn chẳng bận tâm đến việc cô có cảm nhận được hay không. Họ quá bận rộn với việc chăm sóc đứa trẻ, và coi nó như của riêng họ vậy.
Con đã cứng cáp, Nguyệt quyết định làm một việc mà chỉ cách đó vài tháng, chính cô cũng không thể tưởng tượng được. Trước khi ra khỏi nhà, Nguyệt ngoái lại dặn cô giúp việc: “Chị để ý cháu giúp em nhé, em ra ngoài gặp bạn một lát rồi về”.
Thấy vợ ra ngoài, anh cũng chẳng thắc mắc gì. Nguyệt nghĩ như thế cũng tốt, bởi lúc này cô đã có trong tay thứ cô cần. Lúc anh đang mải ngắm con, Nguyệt đã nhanh nhẹn mở điện thoại của anh, mò vào phần tin nhắn, tìm được số của người mà cô sẽ xin được gặp để nói chuyện.
“Chào chị!” – Nguyệt chủ động mở lời khi thấy người phụ nữ xinh đẹp tiến đến phía mình. Cô ấy ngồi xuống ghế, đặt chiếc túi xách tay về một bên với phong thái của một tiểu thư đài các. Không biết một người như thế sẽ nhìn vào một bà mẹ bỉm sữa với ý nghĩ ra sao, nhưng ngay lúc này, tự ti không phải là cảm giác của Nguyệt, điều cô cần là một lời khẳng định mang tính khách quan, để cô không còn mông lung với những ý nghĩ của mình nữa.
“Đáng lẽ chị không định gặp em đâu vì chúng ta chẳng có mối liên hệ nào cả, nhưng thực sự, khi đọc những dòng tin em nhắn, chị nghĩ em đang cần được giúp đỡ”. Đúng như những gì Nguyệt từng mường tượng về người yêu cũ của chồng, cô ấy là một người phụ nữ hoàn hảo, nhưng sự hoàn hảo ấy lại bị anh chối bỏ, chắc chắn phải là một lý do đặc biệt nào đó.
Nguyệt không e dè mà đi thẳng vào vấn đề: “Tự nhiên em có cảm giác không tin tưởng anh ấy như trước nữa chị ạ. Mọi thứ thay đổi từ khi em sinh con. Em không nghĩ anh ấy có mối quan hệ khác ở bên ngoài, vì không chỉ anh ấy, mà cả gia đình đều quay lưng với em, có cảm giác em chỉ là người thừa thôi chị ạ”.
Người phụ nữ xinh đẹp phía đối diện không tỏ vẻ bất ngờ trước câu chuyện của Nguyệt. Cô ấy kéo ghế lại gần, thở dài một tiếng rồi mới chịu nói: “Chị biết mà, lý do ngày xưa chị chủ động chia tay anh ấy là vì chị cũng cảm nhận được điều này. Anh ấy và cả gia đình anh ấy rất coi trọng việc sinh con để nối dõi, trong khi chị lại là người cầu toàn trong tình yêu. Chị muốn người đàn ông của mình phải hết mực tôn trọng mình, coi mình là số một. Nhưng anh ấy lại không như vậy, nói thẳng ra thì anh ấy chỉ cần một đối tác để sinh con. Đó là sứ mệnh mà nhất định anh ấy phải thực hiện…”.
Cô ấy đã nói ra đúng cảm giác Nguyệt đang cảm nhận mà trước đó chưa dám khẳng định vì còn quá mông lung. Khi người phụ nữ không còn được trân trọng, họ sẽ chẳng còn lý do gì để yêu thương và tôn thờ người đàn ông của mình nữa. Anh ấy chọn Nguyệt đâu phải vì yêu cô. Nguyệt không quá sốc trước sự thật này, nhưng cô biết, cảm giác đau khổ sẽ từ từ ăn mòn cô cho đến khi cô gục ngã. Sống ở trên đời, không ai biết được chữ ngờ. Nhìn về con đường dài trước mặt, Nguyệt thấy chông chênh, cay đắng vô cùng.
Tác giả: Thủy Kiều
Nguồn tin: Báo Giáo dục & Thời đại